Ôi! Thì thôi giấc mơ Dược sĩ, đành lỡ hẹn với mi….

59
5/5 - (1 bình chọn)

Trong cuộc sống đôi lúc có những việc không thể làm theo sở thích của bản thân, tuy nhiên nếu không có sở thích và đam mê liệu có duy trì được lâu dài. 15 năm từ bỏ giấc mơ Dược sĩ giờ quay về có còn kịp?

Hay mình bỏ cả đi, biết đâu giấc mơ đã mất lại về
Hay mình bỏ cả đi, biết đâu giấc mơ đã mất lại về

Tôi sinh ra trên mảnh đất Quảng Bình đầy nắng gió cùng những người nông dân hiền lành lương thiện. Xuất thân từ gia đình điều kiện với ba là một Dược sĩ sơ cấp, má là giáo viên mầm non, cuộc sống từ khi sinh ra đã rất ổn với tôi. 

Thưở nhỏ, cứ ngày ngày tôi ngồi trong tiệm thuốc nhỏ của ba, lắng nghe ba tư vấn bệnh và nét mặt âu lo của ba khi tủ thuốc không còn thuốc điều trị cho những người đau bệnh, rồi những lời cảm ơn cùng mắt ngấn lệ của người bệnh in sâu trong tâm trí tôi. Tôi thấy ba tôi là người hùng, công việc của ba thật cao cả và mơ ước trở thành Dược sĩ nhen nhóm trong tôi.

Nhưng rồi mọi chuyện như một bức tranh nghiệt ngã của cuộc đời khi tôi bước vào tuổi 16, cái tuổi mà con người mơ mộng nhất thì mọi chuyện ập đến gia đình tôi như một cơn lốc, cuốn đi những thứ gọi là yên ấm, là hạnh phúc… Bố tôi qua đời bởi tai nạn giao thông và không biết được thủ phạm là ai, bỏ lại tôi cùng má và đứa em nhỏ mới chập chững bước vào lớp 1, đám tang ba tôi bùi ngùi trong sự nức nở của những người thân và những người được ba tôi chăm bệnh từng ngày. Má tôi đau thương và trở nên trầm cảm, được 2 năm thì cơ quan mầm non có quyết định cho má tôi về hưu sớm. Mọi thứ nhạt nhòa trong mắt một đứa trẻ 16 tuổi như tôi.

Những mơ ước, đam mê trở thành Dược sĩ bỗng nhiên có một bức tường ngăn cản lại, dù cố gắng nhưng với mức lương hưu ít ỏi của má chỉ đủ tiền mua thuốc, chi phí ăn uống gia đình cùng với học phí của em nhỏ trở thành một gánh nặng mà tôi phải gồng gánh bởi chỉ còn tôi là lao động chính của gia đình. Họ hàng và các cô bác hàng xóm quý gia đình tôi lắm bởi trước đây ba chăm sóc mọi người qua cơn bệnh mà chưa một lời trách than, cũng nhờ có mọi người quyên góp mà dù bữa cơm đạm bạc nhưng tôi vẫn được theo học và tốt nghiệp lớp 12. 

Tốt nghiệp xong tôi biết mình phải từ bỏ giấc mơ Dược sĩ của mình để chăm lo gia đình, tôi theo chú đi làm xây dựng quanh khu vực để có tiền trang trải cuộc sống, cũng nhờ thật thà chịu khó nên tôi nhanh chóng được chú cho lên làm giám sát thi công tại các công trình chú cai thầu. Gần 10 năm sau tôi cũng trở thành một chủ cai thầu xây dựng với quy mô nhỏ và dư giả kinh tế.

Giờ đây, khi tuổi đã gần 30, có kinh tế trong tay mỗi đêm tôi lại mơ thấy ba với giấc mơ Dược sĩ. Vô tình khi lướt qua mạng tôi biết được Cao đẳng Dược Hà Nội – Trường Cao đẳng Y Dược Pasteur đào tạo Dược sĩ chỉ cần bằng cấp 3 và ra trường có thể nắm vững kiến thức để trở thành người Dược sĩ có ích cho xã hội. Bất chợt trong đầu tôi nghĩ “Hay mình bỏ cả đi, biết đâu giấc mơ đã mất lại về” nhưng rồi cuộc sống của em và má có ổn như khi tôi bỏ tất cả không, họ biết dựa vào ai đây… Liệu rằng 3 năm học Cao đẳng Dược tôi có tiếp thu được kiến thức như giới trẻ không, đánh đổi công việc hiện nay rồi ra trường có được mức lương như hiện tại không… Nếu như tôi đã có bằng Cao đẳng ở đâu đó thì sẽ được học Văn bằng 2 Cao đẳng Dược, thật tốt biết bao… 

Dược sĩ, ôi đành lỡ hẹn với mi...
Dược sĩ, ôi đành lỡ hẹn với mi…

Nhưng… Ôi! Thì thôi giấc mơ Dược sĩ, đành lỡ hẹn với mi….

Nguồn: Truongcaodangduochanoi.vn